(Phần 1) Truyện ngắn “All Summer in a Day” - Ray Bradbury
Văn học phương Tây tự hào có vô số tác phẩm kinh điển được giảng dạy rộng rãi trong các trường trung học phổ thông ở Mỹ. Mỗi tuần, chúng ta sẽ cùng nhau đắm chìm vào thế giới của những truyện ngắn kinh điển, đầu tiên là đọc cả bản tiếng Anh lẫn tiếng Việt để cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp ngôn ngữ của tác phẩm. Sau đó, ở số tiếp theo, chúng ta sẽ đi sâu vào phân tích ý nghĩa ẩn chứa bên trong.
__________________________
Câu chuyện của tuần này là "All Summer in a Day" hay "Bàn tay khỉ" của tác giả Ray Bradbury. Đây là một câu chuyện kinh dị, có phần dài hơn những chuyện của các số trước, nên chúng ta sẽ chia thành 2 phần.
All Summer in a Day (P1)
Ray Bradbury
"Ready?"
"Ready."
"Now?"
"Soon."
"Do the scientists really know? Will it happen today, will it?"
"Look, look; see for yourself!"
The children pressed to each other like so many roses, so many weeds, intermixed, peering out for a look at the hidden sun.
It rained.
It had been raining for seven years; thousands upon thousands of days compounded and filled from one end to the other with rain, with the drum and gush of water, with the sweet crystal fall of showers and the concussion of storms so heavy they were tidal waves coming over the islands. A thousand forests had been crushed under the rain and grown up a thousand times to be crushed again. And this was the way life was forever on the planet Venus, and this was the schoolroom of the children of the rocket men and women who had come to a raining world to set up civilization and live out their lives.
"It's stopping, it's stopping!"
"Yes, yes!"
Margot stood apart from them, from these children who could never remember a time when there wasn't rain and rain and rain. They were all nine years old, and if there had been a day, seven years ago, when the sun came out for an hour and showed its face to the stunned world, they could not recall. Sometimes, at night, she heard them stir, in remembrance, and she knew they were dreaming and remembering gold or a yellow crayon or a coin large enough to buy the world with. She knew they thought they remembered a warmness, like a blushing in the face, in the body, in the arms and legs and trembling hands. But then they always awoke to the tatting drum, the endless shaking down of clear bead necklaces upon the roof, the walk, the gardens, the forests, and their dreams were gone.
All day yesterday they had read in class about the sun. About how like a lemon it was, and how hot. And they had written small stories or essays or poems about it:
I think the sun is a flower, that blooms for just one hour.
That was Margot's poem, read in a quiet voice in the still classroom while the rain was falling outside.
"Aw, you didn't write that!" protested one of the boys.
"I did," said Margot. "I did."
"William!" said the teacher.
But that was yesterday. Now the rain was slackening, and the children were crushed in the great thick windows.
“Where's the teacher?"
"She'll be back."
"She'd better hurry, we'll miss it!"
They turned on themselves, like a feverish wheel, all tumbling spokes. Margot stood alone. She was a very frail girl who looked as if she had been lost in the rain for years and the rain had washed out the blue from her eyes and the red from her mouth and the yellow from her hair. She was an old photograph dusted from an album, whitened away, and if she spoke at all her voice would be a ghost. Now she stood, separate, staring at the rain and the loud wet world beyond the huge glass.
"What're you looking at?" said William.
Margot said nothing.
"Speak when you're spoken to."
He gave her a shove. But she did not move; rather she let herself be moved only by him and nothing else. They edged away from her, they would not look at her. She felt them go away. And this was because she would play no games with them in the echoing tunnels of the underground city. If they tagged her and ran, she stood blinking after them and did not follow. When the class sang songs about happiness and life and games her lips barely moved. Only when they sang about the sun and the summer did her lips move as she watched the drenched windows. And then, of course, the biggest crime of all was that she had come here only five years ago from Earth, and she remembered the sun and the way the sun was and the sky was when she was four in Ohio. And they, they had been on Venus all their lives, and they had been only two years old when the sun last came out and had long since forgotten the color and heat of it and the way it really was.
But Margot remembered.
"It's like a penny," she said once, eyes closed.
"No it's not!" the children cried.
"It's like a fire," she said, "in the stove."
"You're lying, you don't remember!" cried the children.
But she remembered and stood quietly apart from all of them and watched the patterning windows. And once, a month ago, she had refused to shower in the school shower rooms, had clutched her hands to her ears and over her head, screaming that the water mustn't touch her head.
So after that, dimly, dimly, she sensed it, she was different and they knew her difference and kept away.
Mùa hè trong một ngày (P1)
Tác giả Ray Bradbury
"Đã thấy chưa?"
"Sắp rồi."
"Bây giờ thế nào?"
"Sớm thôi."
“Các nhà khoa học thực sự chắc chắn không? Có đúng ngày hôm nay không?”
"Nhìn đi, tự xem đi!”
Bọn trẻ chen chúc nhau giống như bao bông hồng, giống như bao cỏ dại, xô đẩy, ngó nghiêng nhìn ra chờ đợi mặt trời.
Trời đã mưa mãi.
Trời đã mưa trong suốt bảy năm; nghìn ngày nối tiếp vớinghìn ngày và mưa ngập tràn từ ngày đầu tiên đến ngày cuối cùng, với tiếng gõ liên hồi của giọt mưa và tiếng ào ào cuả dòng nước, với những màn mưa như pha lê đổ xuống và những xung động của cơn bão lớn tựasóng thủy triều tràn qua các hòn đảo. Hàng ngàn cánh rừng đã bị nghiền nát dưới mưa và đã mọc lại ngàn lần để bị nghiền nát một lần nữa. Và đây là cái cách mà cuộc sống tồn tại mãi mãi trên Sao Kim, và đây là phòng học của những đứa con của những người đàn ông và đàn bà đã phi hành đến một thế giới đầy mưa để xây dựng nền văn minh và cuộc đời của họ.
“Mưa đang ngớt, mưa đang ngớt dần!”
"Đúng, đúng rồi!"
Margot đứng tách biệt với bọn chúng, với những đứa trẻ không bao giờ có thể nhớ hồi nào trời tạnh và hồi nào trời mưa và trời mưa. Tất cả bọnchúng đều chín tuổi, và nếu bảy năm trước, đã có một ngày, trong một giờ, mặt trời đã hiện ra và làm bàng hoàng mọi vật, thì chúngcũng không thể nhớ nổi. Đôi khi, vào ban đêm, em nghe thấy chúng cựa quậy trong giấc ngủ, và em biết họ đang mơ đang nhớ đến màu của vàng, hay màu của cây bút sáp vàng hay một đồng xu đủ to đủ lớn như cả một thế giới. Em biết họ đã nghĩ họ đã nhớ đến một hơi ấm, làmrâm ran trên mặt, trên thân thể, trêncánh tay trên chân và làm run rẩy đôi bàn tay . Nhưng rồi họ luôn bị đánh thức bởi tiếng gõ đập liên miên, tiếng hàng ngàn vạn hạt pha lê không ngừng trút xuống mái nhà, lối đi, những khu vườn, những cánh rừng và giấc mơ của họ lập tức tan biến.
Cả ngày hôm qua,trong lớp,họ đã đọc về mặt trời. Nó trông giống một trái chanh và nó nóng như thế nào. Và chúng đã viết những câu chuyện, hoặc bài thơ về nó.
Mặt trời là một nụ hồng
Bảy năm ngóng đợi nở bung một giờ
Đó là bài thơ của Margot, em thì thầm đọc trong im lặng của lớp học, bên ngoài trời đang đổ mưa.
“Ồ, đó không phải thơ mày viết!” một đứa bé phản đối.
“Tôi có viết,” Margot nói. "Đó là thơ của tôi."
“William thôi nào!” cô giáo nhắc.
Nhưng đó là ngày hôm qua. Lúc này mưa đang ngớt dần và lũ trẻ đè lên nhau trước khung cửa kính lớn và dày.
“Cô giáo đi đâu rồi?”
"Cô ấy sẽ trở lại."
“Cô phải nhanh nhanh lên, không thì ta lỡ mất!”
Họ quay cuồng hối hả, như lũ kiến trong chảo nóng.
Margot đứng một mình. Em là một cô gái mảnh khảnh, dường như em đã bị trôi lạc nhiều năm trong mưa và mưa đã gột rửa màu xanh trong mắt, màu đỏ trên môi và màu vàng trên mái tóc em. Em là một bức ảnh cũ trong một cuốn album, được lấy ra, phủi bụi, và tiếng nói của em như tiếng vọng của các hồn ma. Giờ đây em đứng tách biệt, nhìn chằm chằm vào màn mưa vào thế giới ẩm ướt ồn ào phía sau tấm kính lớn.
“Mày đang nhìn gì vậy?” William hỏi.
Margot không nói gì.
“Hãy trả lời khi người ta hỏi mày.” Nó đẩy em một cái. Nhưng em không bỏ đi; đúng hơn là em chỉ bị xô đi một chút và không có gì khác.
Chúng tránh xa em, chúng không muốn nhìn thấy em. Em như không tồn tại. Và đó là vì em chưa bao giờ tham gia các trò chơi cùng chúng trong những đường hầm vang vọng của thành phố dưới lòng đất. Nếu chúng chạm vào người em rồi bỏ chạy, emchỉ đứng nhìn và không chạy đuổi theo. Khi cả lớp hát những bài hát về hạnh phúc, cuộc sống và các trò chơi, môi em hầu như không cử động. Chỉ khi hát về mặt trời và mùa hè, đôi môi em mới cất tiếngtrong khi mắt nhìn những khung cửa sổ ướt mưa.
Và tất nhiên, tội lỗi lớn nhất là em mới từ Trái đất đến đây 5 năm trước, và em còn nhớ mặt trời và ông mặt trời ở đó và bầu trời trên thành phố Ohio khi em bốn tuổi. Còn chúng, chúng đã ở trên sao Kim, và khi mặt trời xuất hiện thì chúng chỉ mới hai tuổi và từ lâu chúng đã quên mất màu sắc, sức nóng cũng như thực sự mặt trời là gì.
Nhưng Margot vẫn nhớ.
“Nó tròn như một đồng xu,” có lần cô nói, mắt nhắm lại.
“Không, không phải!” bọn trẻ kêu lên.
“Nó ấm như ngọn lửa,” cô nói, “cháy trong bếp lò.”
"Mày nói dối, mày không biết gì để nhớ cả!" bọn trẻ hét lên.
Nhưng em nhớ và lặng lẽ đứng tách biệt khỏi bọn họ và ngắm nhìn những ô cửa sổ vẽ hoa văn. Và có lần, cách đây một tháng, trong phòng tắm của trường, em hai tay ôm đầu che tai, và hét lên rằng nước không được chạm vào em. Thế là sau đó, lờ mờ, em lờ mờ cảm nhận được, em khác biệt với chúng và chúng cũng biết và xa lánh em.

Comments
Post a Comment