(Phần 2 - cuối) Truyện ngắn “All Summer in a Day” - Ray Bradbury



Văn học phương Tây tự hào có vô số tác phẩm kinh điển được giảng dạy rộng rãi trong các trường trung học phổ thông ở Mỹ. Mỗi tuần, chúng ta sẽ cùng nhau đắm chìm vào thế giới của những truyện ngắn kinh điển, đầu tiên là đọc cả bản tiếng Anh lẫn tiếng Việt để cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp ngôn ngữ của tác phẩm. Sau đó, ở số tiếp theo, chúng ta sẽ đi sâu vào phân tích ý nghĩa ẩn chứa bên trong.

__________________________

Câu chuyện của tuần này là "All Summer in a Day" hay "Bàn tay khỉ" của tác giả Ray Bradbury. Đây là một câu chuyện kinh dị, có phần dài hơn những chuyện của các số trước, nên chúng ta sẽ chia thành 2 phần. 

All Summer in a Day (P2)

Ray Bradbury

There was talk that her father and mother were taking her back to Earth next year; it seemed vital to her that they do so, though it would mean the loss of thousands of dollars to her family. And so, the children hated her for all these reasons of big and little consequence. They hated her pale snow face, her waiting silence, her thinness, and her possible future. 

"Get away!" The boy gave her another push. "What're you waiting for?" 

Then, for the first time, she turned and looked at him. And what she was waiting for was in her eyes. 

"Well, don't wait around here!" cried the boy savagely. "You won't see nothing!" 

Her lips moved. 

"Nothing!" he cried. "It was all a joke, wasn't it?" He turned to the other children. "Nothing's happening today. Is it?" 

They all blinked at him and then, understanding, laughed and shook their heads. 

"Nothing, nothing!" 

"Oh, but," Margot whispered, her eyes helpless. "But this is the day, the scientists predict, they say, they know, the sun..." 

"All a joke !" said the boy, and seized her roughly. "Hey, everyone, let's put her in a closet before the teacher comes!" 

"No," said Margot, falling back. 

They surged about her, caught her up and bore her, protesting, and then pleading, and then crying, back into a tunnel, a room, a closet, where they slammed and locked the door. They stood looking at the door and saw it tremble from her beating and throwing herself against it. They heard her muffled cries. Then, smiling, they turned and went out and back down the tunnel, just as the teacher arrived. 

"Ready, children?" She glanced at her watch. 

"Yes!" said everyone. 

"Are we all here?" 

"Yes!" 

The rain slacked still more. They crowded to the huge door. The rain stopped. 

It was as if, in the midst of a film concerning an avalanche, a tornado, a hurricane, a volcanic eruption, something had, first, gone wrong with the sound apparatus, thus muffling and finally cutting off all noise, all of the blasts and repercussions and thunders, and then, second, ripped the film from the projector and inserted in its place a beautiful tropical slide which did not move or tremor. The world ground to a standstill. The silence was so immense and unbelievable that you felt your ears had been stuffed or you had lost your hearing altogether. The children put their hands to their ears. They stood apart. The door slid back and the smell of the silent, waiting world came into them. 

The sun came out. 

It was the color of flaming bronze and it was very large. And the sky around it was a blazing blue tile color. And the jungle burned with sunlight as the children, released from their spell, rushed out, yelling into the springtime. 

"Now, don't go too far," called the teacher after them. "You've only two hours, you know. You wouldn't want to get caught out!" 

But they were running and turning their faces up to the sky and feeling the sun on their cheeks like a warm iron; they were taking off their jackets and letting the sun burn their arms.

"Oh, it's better than the sun lamps, isn't it?" 

"Much, much better!" 

They stopped running and stood in the great jungle that covered Venus, that grew and never stopped growing, tumultuously, even as you watched it. It was a nest of octopi, clustering up great arms of fleshlike weed, wavering, flowering in this brief spring. It was the color of rubber and ash, this jungle, from the many years without sun. It was the color of stones and white cheeses and ink, and it was the color of the moon. 

The children lay out, laughing, on the jungle mattress, and heard it sigh and squeak under them resilient and alive. They ran among the trees, they slipped and fell, they pushed each other, they played hide-and-seek and tag, but most of all they squinted at the sun until the tears ran down their faces; they put their hands up to that yellowness and that amazing blueness and they breathed of the fresh, fresh air and listened to the silence which suspended them in a blessed sea of no sound and no motion. They looked at everything and savored everything. Then, wildly, like animals escaped from their caves, they ran and ran in shouting circles. They ran for an hour and did not stop running. 

And then -in the midst of their running one of the girls wailed. Everyone stopped. 

The girl, standing in the open, held out her hand. 

“Oh, look, look," she said, trembling. 

They came slowly to look at her opened palm. 

In the center of it, cupped and huge, was a single raindrop. She began to cry, looking at it. They glanced quietly at the sun. 

"Oh. Oh." 

A few cold drops fell on their noses and their cheeks and their mouths. The sun faded behind a stir of mist. A wind blew cold around them. They turned and started to walk back toward the underground house, their hands at their sides, their smiles vanishing away. 

A boom of thunder startled them and like leaves before a new hurricane, they tumbled upon each other and ran. Lightning struck ten miles away, five miles away, a mile, a half mile. The sky darkened into midnight in a flash. They stood in the doorway of the underground for a moment until it was raining hard. Then they closed the door and heard the gigantic sound of the rain falling in tons and avalanches, everywhere and forever. 

"Will it be seven more years?" 

"Yes. Seven." 

Then one of them gave a little cry. 

"Margot." 

"What?" 

"She's still in the closet where we locked her." 

"Margot." 

They stood as if someone had driven them, like so many stakes, into the floor. They looked at each other and then looked away. They glanced out at the world that was raining now and raining and raining steadily. They could not meet each other's glances. Their faces were solemn and pale. They looked at their hands and feet, their faces down. 

"Margot." 

One of the girls said, "Well...?" 

No one moved. "Go on," whispered the girl. 

They walked slowly down the hall in the sound of cold rain. They turned through the doorway to the room in the sound of the storm and thunder, lightning on their faces, blue and terrible. They walked over to the closet door slowly and stood by it. 

Behind the closet door was only silence. They unlocked the door, even more slowly, and let Margot out.

Mùa hè trong một ngày (P2)

Tác giả Ray Bradbury

Mọi người bàn tán rằng, năm sau cha mẹ em sẽ đưa em trở về Trái đất; việc này rất hệ trọng với em nên bố mẹ sẽ làm, mặc dù có nghĩa là gia đình sẽ tốn kém hàng nghìn đô la. Và vì vậy, bọn trẻ ghét embởi tất cả những chuyện lớn chuyện nhỏ đó . Họ ghét khuôn mặt như tuyết trắng của em, vẻ lặng lẽ đợi chờ, dáng mảnh mai và tương lai có thể xảy đến với em.

“Cút đi!” Thằng bé đẩy em thêm lần nữa. “Mày đứng đây chờ đợi cái gì?”

Em quay lại và nhìn thẳng vào nó. Và điều em đang mong đợi hiển hiện trong đôi mắt của em.

“Chà, đừng quanh quẩn ở đây!” thằng bé kêu lên man dại. “Mày sẽ không thấy gì đâu!”

Môi em mấp máy.

"Không có chuyện gì !" nó kêu lên. “Tất cả chỉ là một trò đùa, phải không nào?” Nó quay sang những đứa trẻ khác. “Hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Đúng không?"

Tất cả họ đều trố mắt nhìn hắn rồi hiểu ra, rồi cùng cười và lắc đầu. "Không có gì, chẳng có gì xảy ra cả!"

“Ồ, nhưng,” Margot thì thầm, đôi mắt bất lực. “Nhưng hôm nay là ngày, các nhà khoa học dự đoán, họ nói, họ biết rằng, mặt trời…”

“Tất cả chỉ là một trò đùa!” thằng bé nói và tóm lấy cô một cách thô bạo. “Mọi người, hãy giam nó vào trong tủ trước khi cô giáo đến!”

“Không,” Margot lùi lại.

Chúng bao vây, tóm lấy và bế cô lên, trong sự chống cự, và van xin, và khóc lóc, chúng quay lại đường hầm, vào một căn phòng có tủ quần áo, ở đây chúng đóng sầm cửa tủ và khóa lại. Chúng đứng nhìn và thấy cánh cửa tủ rungbần bật vì bị cô đập tay và lao mình vào. Chúng nghe thấy những tiếng kêu thét nghẹn ngào của cô. Cuối cùng, miệng mỉm cười, chúng quay lại và bước ra khỏi phòng và trở lại đường hầm, đúng lúc cô giáo đến.

“Sẵn sàng chưa, các em?” Cô giáo liếc nhìn đồng hồ.

"Rồi ạ!" mọi người nói.

“Tất cả đông đủ chưa?”

"Rồi ạ!"

Mưa đã dịu đi.

Chúng chen lấn đến trước cánh cửa lớn.

Mưa đã ngừng hẳn.

Như thể, giữa buổi chiếu bộ phim về một trận tuyết lở, một cơn lốc xoáy, một vụ phun trào núi lửa, thì bỗng mọi âm thanh tắt câm, không còn tiếng lửa réo, tiếng gió rít, tiếng sấm rền, rồibỗng thay đổi bỗng hiện ra phong cảnh một miền nhiệt đới thanh bình và cứ thế cảnh vật im lìm bất động…. Cả thế gian mắc cạn trong yên lắng. Sự im lặng bao la và khó tin như hai tai của bạn bị bịt kín hoặc đã mất thính giác hoàn toàn. Bọn trẻ giơ tay chạm vào tai. Chúng đứng cách nhau riêng lẻ. Cánh cửa trượt mở ra và mùi của thế giới lặng câm mong đợi ùa vào.

Mặt trời hiện ra.

Mặt trời có màu đồng nóng chảy và nó rất to. Và bầu trời bao quanh nó một màu xanh ngọc chói chang. Và khu rừng bừng cháy trong ánh mặt trời. Và lũ trẻ như thoát khỏi bùa ếmchạy ra, la hét, lao mình vào trời xuân.

“Nào, đừng chạy quá xa,” cô giáo gọi với theo. “Chúng ta chỉ có hai giờ thôi đấy. Đừng để bị bỏ lại ngoài này nha!”

Nhưng họ vẫn chạy, ngửa mặt lên và cảm thấy mặt trời trên má như bàn tay ấm; họ cởi bỏ áo khoác và để mặt trời bừng cháy trên cánh tay mình.

“Ồ, hơn cả đèn năng lượng mặt trời phải không?”

“Tốt hơn, tốt hơn rất nhiều!”

Họ thôi chạy và đứng lặng giữa đại ngàn bao phủ khắp sao Kim, rừng lớn lên và không ngừng lớn lên, hỗn loạn trước sự quan sát của bạn. Là cáiổ bạch tuộc, với những cái vòi khổng lồ được bện bằng cỏ dại, vung vẩy và nở hoa trong tiết xuân ngắn ngủi này. Là màu trắng đục của cao su của tro tàn, đó là màu của rừng nguyên sinh nhiều năm không ánh mặt trời. Là màu đá xám , màu pho mát trắng và màu mực in, và đó là màu của hành tinh lạnh lẽo.


Bọn trẻ nằm lăn nô giỡn trên tấm nệm rừng và lắng nghe tiếng thở than và tiếng cót két bên dưới , kiên trì và sống động. Họ chạy giữa những hàng cây, họ trượt ngã, xô đẩy nhau, họ chơi trốn tìm đuổi bắt, nhưng hầu hết bọn họ đều nheo mắt nhìn mặt trời cho đến khi nước mắt chảy ràn rụa trên má , họ giơ tay lên muốn với tới cái màu vàng rực rỡ và màu xanh chói chang và họ hít thở hít thở không khí trong lành, lắng nghe lắng nghe sự im lặng dường như họ đang lơ lửng giữa biển cả đầy phước lành không âm thanh và không chuyển động. Họ ngắm nhìn mọi thứ và tận hưởng mọi thứ. Sau đó, điên cuồng, giống như những con thú trốn thoát khỏi hang động, họ chạy vừa chạy vừa la theo những vòng tròn. Họ chạy suốt một giờ và không ngừng nghỉ.

Và sau đó-

Giữa lúc họ đang chạy, một cô gái kêu lên.

Mọi người dừng lại.

Cô gái đứng giữa trời, giang mở đôi tay.

“Ôi, nhìn này, nhìn này,” cô run rẩy nói.

Mọi người từ từ bước đến nhìn vào lòng bàn tay của cô.

Ở giữa , khum khum và to , là một giọt mưa đơn độc.

Cô nhìn giọt mưa và bắt đầu khóc.

Mọi người lặng lẽ ngước nhìn lên bầu trời.

"Ôi. Ôi."

Một vài giọt lạnh rơi xuống mũi, má và miệng họ. Mặt trời mờ nhạt dần sau cuồn cuộn sương mù. Gió thổi lạnh lẽo. Mọi người quay lại và bước trở về ngôi nhà dưới lòng đất, hai tay buông thõng, nụ cười biến mất.

Một tiếng sấm nổ làm chúng giật mình và chúng nhào vào nhau rồi bỏ chạy giống như những chiếc lá trước một trận cuồng phong. Chớp sét nháng lên cách xa mười dặm, cách năm dặm, cách một dặm, cách nửa dặm. Bầu trời hiện ra tối đen trong ánh chớp.

Họ đứng ở ngưỡng cửa tầng hầm một lúc cho đến khi trời đổ mưa to. Sau đó, họ đóng cửa lại và nghe thấy âm thanh khổng lồ của hàng tấn mưa rơi và tuyết lở, ở khắp mọi nơi và liên miên mãi mãi.

“Sẽ là bảy năm nữa, phải không?”

"Đúng. Bảy năm nữa.”

Sau đó một ai đó khẽ kêu lên.

“Margot!”

"Cái gì, hả?"

“Nó vẫn còn bị nhốt ở trong tủ .”

“Margot.”

Chúng đứng lặng như những cây cọc đóng xuống sàn nhà. Họ nhìn nhau rồi quay đi. Họ nhìn ra thế giới ngoài kia, lúc này đang mưa, đang mưa và dai dẳng mưa. Chúng không dám nhìn vào mắt nhau. Mặt chúng nhợt nhạt và căng thẳng. Chúng cúi xuống nhìn tay chân của chúng.

“Margot.”

Một cô gái nói: “Ôi trời…?”

Không ai nhúc nhích.

“Đi thôi,” cô gái thì thầm.

Họ bước chậm rãi dọc hành lang trong tiếng mưa lạnh lẽo. Họ bước qua ngưỡng cửa vào phòng trong âm thanh của bão giông, sấm sét, với ánh chớp xanh lè và khủng khiếptrên mặt. Chúng chậm chạp bước tới cửa tủ và đứng lại.

Phía sau cánh cửa tủ là im lặng.

Họ mở khóa, chậm rất chậm và thả Margot ra.





Comments

Popular posts from this blog

Vui hát Giáng sinh 2024!

Tập đọc đoạn văn ngắn tiếng Trung HSK1 (Bài 1)

Vui hát Giáng Sinh!