(Phần 2) Truyện ngắn “The Monkey's Paw” - W. W. Jacobs



Văn học phương Tây tự hào có vô số tác phẩm kinh điển được giảng dạy rộng rãi trong các trường trung học phổ thông ở Mỹ. Mỗi tuần, chúng ta sẽ cùng nhau đắm chìm vào thế giới của những truyện ngắn kinh điển, đầu tiên là đọc cả bản tiếng Anh lẫn tiếng Việt để cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp ngôn ngữ của tác phẩm. Sau đó, ở số tiếp theo, chúng ta sẽ đi sâu vào phân tích ý nghĩa ẩn chứa bên trong.

__________________________

Câu chuyện của tuần này là "The Monkey's Paw" hay "Bàn tay khỉ" của tác giả W. W. Jacobs. Đây là một câu chuyện kinh dị, có phần dài hơn những chuyện của các số trước, nên chúng ta sẽ chia thành 3 phần. 

The Monkey's Paw (Part 2)

W. W. Jacobs

In the brightness of the wintry sun the next morning as it streamed over the breakfast table he laughed at his fears. There was an air of prosaic wholesomeness about the room which it had lacked on the previous night, and the dirty, shriveled little paw was pitched on the side-board with a carelessness which betokened no great belief in its virtues.

"I suppose all old soldiers are the same," said Mrs White. "The idea of our listening to such nonsense! How could wishes be granted these days? And if they could, how could two hundred pounds hurt you, father?"

"Might drop on his head from the sky," said the frivolous Herbert.

"Morris said the things happened so naturally," said his father, "that you might if you so wished attribute it to coincidence."

"Well don't break into the money before I come back," said Herbert as he rose from the table. "I'm afraid it'll turn you into a mean, avaricious man, and we shall have to disown you."

His mother laughed, and following him to the door, watched him down the road; and returning to the breakfast table, was very happy at the expense of her husband's credulity. All of which did not prevent her from scurrying to the door at the postman's knock, nor prevent her from referring somewhat shortly to retired Sergeant-Majors of bibulous habits when she found that the post brought a tailor's bill.

"Herbert will have some more of his funny remarks, I expect, when he comes home," she said as they sat at dinner.

"I dare say," said Mr. White, pouring himself out some beer; "but for all that, the thing moved in my hand; that I'll swear to."

"You thought it did," said the old lady soothingly.

"I say it did," replied the other. "There was no thought about it; I had just - What's the matter?"

His wife made no reply. She was watching the mysterious movements of a man outside, who, peering in an undecided fashion at the house, appeared to be trying to make up his mind to enter. In mental connection with the two hundred pounds, she noticed that the stranger was well dressed, and wore a silk hat of glossy newness. Three times he paused at the gate, and then walked on again. The fourth time he stood with his hand upon it, and then with sudden resolution flung it open and walked up the path. Mrs White at the same moment placed her hands behind her, and hurriedly unfastened the strings of her apron, putting that useful article of apparel beneath the cushion of her chair.

She brought the stranger, who seemed ill at ease, into the room. He gazed at her furtively, and listened in a preoccupied fashion as the old lady apologized for the appearance of the room, and her husband's coat, a garment which he usually reserved for the garden. She then waited as patiently as her sex would permit for him to broach his business, but he was at first strangely silent.

"I - was asked to call," he said at last, and stooped and picked a piece of cotton from his trousers. "I come from 'Maw and Meggins.' "

The old lady started. "Is anything the matter?" she asked breathlessly. "Has anything happened to Herbert? What is it? What is it?

Her husband interposed. "There there mother," he said hastily. "Sit down, and don't jump to conclusions. You've not brought bad news, I'm sure sir," and eyed the other wistfully.

"I'm sorry - " began the visitor.

"Is he hurt?" demanded the mother wildly.

The visitor bowed in assent."Badly hurt," he said quietly, "but he is not in any pain."

"Oh thank God!" said the old woman, clasping her hands. "Thank God for that! Thank - "

She broke off as the sinister meaning of the assurance dawned on her and she saw the awful confirmation of her fears in the other's averted face. She caught her breath, and turning to her slower-witted husband, laid her trembling hand on his. There was a long silence.

"He was caught in the machinery," said the visitor at length in a low voice.

"Caught in the machinery," repeated Mr. White, in a dazed fashion,"yes."

He sat staring out the window, and taking his wife's hand between his own, pressed it as he had been wont to do in their old courting days nearly forty years before.

"He was the only one left to us," he said, turning gently to the visitor. "It is hard."

The other coughed, and rising, walked slowly to the window. "The firm wishes me to convey their sincere sympathy with you in your great loss," he said, without looking round. "I beg that you will understand I am only their servant and merely obeying orders."

There was no reply; the old woman’s face was white, her eyes staring, and her breath inaudible; on the husband's face was a look such as his friend the sergeant might have carried into his first action.

"I was to say that Maw and Meggins disclaim all responsibility," continued the other. "They admit no liability at all, but in consideration of your son's services, they wish to present you with a certain sum as compensation."

Mr. White dropped his wife's hand, and rising to his feet, gazed with a look of horror at his visitor. His dry lips shaped the words, "How much?"

"Two hundred pounds," was the answer.

Unconscious of his wife's shriek, the old man smiled faintly, put out his hands like a sightless man, and dropped, a senseless heap, to the floor.



Bàn tay khỉ (Phần 2)

Tác giả W. W. Jacobs

Hôm sau, vào buổi sáng mùa đông có nắng rọi qua bàn lúc ăn sáng, cậu Herbert cười giễu nỗi sợ của ông bố. Một bầu không khí rất đỗi bình thường bao trùm cả căn phòng, khác hẳn với tối hôm trước, và cái bàn tay nhỏ bé rúm ró dơ bẩn bị vứt lăn lóc trên chiếc tủ chứng tỏ chẳng ai còn tin tưởng gì vào bùa phép của nó nữa.

“Tôi cho là mấy tay lính già ai cũng như ai,” bà White nói. “Chuyện ấy mới vớ vẩn làm sao! Thời này ai còn tin chuyện ước với chả ủng cơ chứ? Và giả như có thật thì làm sao 200 bảng lại đem đến tai họa được chứ, đúng không bố nó?”

“Nhỡ túi tiền rơi từ trên trời xuống trúng đầu bố thì sao?” cậu Herbert châm chọc.

“Morris bảo là chuyện sẽ xảy đến rất tự nhiên,” ông White nói, “đến nỗi ta có thể cho chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.”

“Nếu thế thì đừng động gì vào số tiền ấy trước khi con về nhé,” Herbert vừa đứng dậy vừa nói. “Con chỉ e nó sẽ biến bố thành một kẻ tham lam keo kiệt, và rồi hai mẹ con con sẽ phải từ bố mất thôi.”

Mẹ cậu cười phá lên và tiễn cậu ra tới tận cửa, trông theo cho đến khi đã khuất bóng trên phố rồi mới quay lại bàn ăn và cười cợt sự cả tin của chồng. Dù thế khi nghe tiếng gõ cửa của người đưa thư bà vẫn vội vội vàng vàng lao ra cửa, rồi bà cũng không quên ám chỉ đôi chút đến tay thượng sĩ về hưu nát rượu khi nhận ra người đưa thư mang đến hoá đơn yêu cầu thanh toán từ nhà may.

“Herbert thế nào cũng châm chọc nữa khi nó đi làm về cho mà xem,” bà nói khi họ ngồi ăn tối.

“Dám thế lắm,” ông White vừa rót bia vừa nói, “nhưng tôi thề là vật ấy thực sự động đậy trên tay tôi đấy.”

“Do ông tưởng tượng thôi”, bà vợ dịu dàng nói.

“Tôi nói là nó động đậy đấy,” ông đáp. “Không phải tưởng tượng đâu; tôi vừa mới – kìa có chuyện gì thế nhỉ?”

Bà vợ không trả lời. Bà đang nhìn dõi theo một dáng người đàn ông lởn vởn bí hiểm phía bên ngoài, anh ta đang lưỡng lự nhìn vào ngôi nhà của họ, dường như đang cố cương quyết bước vào. Liên tưởng đến số tiền hai trăm bảng; bà liền chú ý tới việc người lạ ấy ăn mặc lịch sự và đội một cái nón lụa bóng tinh tươm. Anh ta dừng chân ở ngay cổng ba lần và lại bước đi. Lần thứ tư anh ta đứng đó tay đặt trên cánh cổng và rồi thình lình quyết định đẩy cánh cổng mở ra và bước vào lối đi dẫn vào ngôi nhà. Vừa lúc đó bà White đưa tay ra sau lưng vội tháo chiếc dây tạp dề, và nhét nó xuống dưới tấm nệm ghế.

Bà dẫn người lạ vào phòng khách, trông anh ta có vẻ căng thẳng. Anh ta len lén nhìn bà White, và không để tâm lắng nghe bà cụ xin lỗi về vẻ ngoài của căn phòng, và cái áo khoác của chồng bà, cái thứ mà ông thường mặc khi làm vườn. Rồi bà kiên nhẫn ngồi chờ vị khách cho biết lý do viếng thăm, nhưng anh ta im lặng đến kỳ lạ.

“Tôi – được cử đến gặp ông bà,” cuối cùng anh ta lên tiếng khi cúi người gỡ một sợi chỉ bung ra trên quần. “Tôi đến từ công ty Maw & Meggins.”

Bà White lên tiếng. “Có chuyện gì xảy ra sao?” bà nín thở hỏi tiếp. “Herbert bị làm sao ư? Là gì vậy? Nó bị sao?”

Chồng bà ngắt lời. “Nào nào mẹ nó ơi,” ông vội nói. “Cứ ngồi xuống trước đi đã. Tôi tin là anh không đem theo tin gì tồi tệ đâu nhỉ?” Ông vừa nói vừa quan sát vị khách.

“Tôi rất tiếc là –” vị khách lên tiếng.

“Nó bị thương ư?” bà mẹ gặng hỏi.

Vị khách cúi đầu. “Rất nặng,” anh ta lặng lẽ tiếp, “nhưng anh ấy không phải chịu đau đớn nữa.”

“Ôi tạ ơn Chúa!” bà thốt lên và siết chặt hai tay lại. “Tạ ơn Chúa thương xót! Tạ ơn–”

Bà đột ngột khựng lại khi hiểu ra ý nghĩa kinh hoàng trong câu an ủi ấy và xác nhận lại sự thật khủng khiếp khi thấy người kia ngoảnh mặt đi. Bà nín thở, và hướng mắt nhìn về phía người chồng hơi chậm hiểu của bà, bà đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay ông. Rồi họ im lặng một hồi lâu.

“Anh ấy bị máy cuốn,” người khách khẽ nói.

“Bị máy cuốn ư,” ông White ngơ ngác lặp lại, “Vậy sao.”

Ông ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, và nắm lấy bàn tay vợ ông trong tay mình, siết chặt nó như ông hay làm như thế trong khoảng thời gian họ còn hẹn hò yêu đương cách đây gần 40 năm.

"Nó là đứa con duy nhất của chúng tôi," ông nói chậm rãi xoay sang vị khách. "Nghiệt ngã quá."

Vị khách ho vài tiếng, và đứng lên, đi chậm rãi đến bên cửa sổ. "Công ty cử tôi đến chia buồn với nỗi mất mát to lớn của ông bà," anh ta nói, mà không nhìn lên. "Tôi xin ông bà hiểu rằng tôi chỉ là một nhân viên thừa lệnh cấp trên mà thôi."

Không ai đáp lại câu đó; khuôn mặt bà White đã tái nhợt đi, ánh mắt trân trân, hơi thở thì đứt quãng; trên khuôn mặt của chồng bà phảng phất nét mặt giống như người bạn Thượng sĩ của ông có lẽ đã trải qua trong lần ước đầu tiên.

"Tôi xin thông báo là công ty Maw & Meggins không chịu bất kỳ trách nhiệm nào," vị khách tiếp tục nói. "Họ không thừa nhận trách nhiệm trong chuyện này, nhưng đáp lại công lao làm việc của con trai ông bà, họ muốn biếu tặng ông bà một số tiền coi như đền bù."

Ông White buông tay người vợ, và đứng lên, mắt nhìn chằm chằm với vào vị khách với vẻ kinh hoàng. Đôi môi khô khốc của ông phát ra từng tiếng một, "Bao nhiêu?"

"Hai trăm bảng," vị khách đáp.

Bỏ ngoài tai tiếng gào thét của bà vợ, ông nở nụ cười yếu ớt, giang hai tay ra phía trước như kẻ mù loà, rồi ngã khuỵu xuống sàn nhà.



Comments

Popular posts from this blog

Vui hát Giáng sinh 2024!

Tập đọc đoạn văn ngắn tiếng Trung HSK1 (Bài 1)

Vui hát Giáng Sinh!